Khi những dòng văn chảy xuống đời
Mùa Thu vàng rớt ở muôn nơi
Em về hay vẫn còn đi biệt
Tất bật phong trần khóc cuộc chơi
Khi những dòng văn cạn với tình
Những lời thơ cháy một thời binh
Trong đêm thắp sáng miền oan nghiệt
Và sáng lần theo bước hải trình
Tôi bỗng nhớ về trăng cố quận
Với hồn như biển với sông thơ
Tôi đi không biết tôi đang bước
Đạn xoáy tan tành những giấc mơ
Lâu quá,làm sao trở lại về
Tôi giờ tóc đã hết thời xanh
Nhớ em,không thể;thương,không thể
Tôi của ai và em của ai…