Mưa không mời vẫn đến
Làm sao mà cấm đây
Em không lời vẫn nhớ
Thiên thu biển lệ đầy
Mùa Thu ngày khóc ngất
Chiều Thu dường như gầy
Trong Thu ngồi đối mặt
Thấy mình như cỏ cây
Chỉ là không chấp nhận
Nên từng bước lên đồi
Lấy thân làm gió núi
Trong nhân gian nầy trôi