sóng vỡ ra từng mảnh
buổi chiều nhiều hư hao
chim nhả ra từng sợi
huyền hoặc đến ngàn sao
trường giang ngàn tuổi thức
trôi với đời xanh xao ?
ráng chiều đỏ một góc
người tan đi phương nào
dăm mái đầu đã bạc
húng hắng ngồi làm thơ
ngày đẩy ngày trôi dạt
cố níu một thời mơ