người không đọc được nỗi sầu của biển
cũng không hề biết được nỗi buồn trăng
đã một thuở di hành tay súng nặng
đất quê người trước lạ để sau quen
thơ bất lực làm cây cầu đón khách
chữ mơ hồ nhất niệm hóa hư vô
thôi thanh thản nhìn sông dài nước chảy
mượn chút màu làm mát mảnh hồn khô
rồi bất chợt thấy ra đi với ở
đêm với ngày đều lạnh buốt xương da…