Trên mỗi lá cỏ có một mặt trăng
Tôi đẩy thơ tôi vào đó
Chờ mặt trời làm bốc hơi
Hy vọng rằng em đọc được
Có những bài thơ là thơ tình
Kể lại ngày tôi yêu em
Nhưng không làm sao nói được
Có những bài thơ nói về qủa bom nổ
Những mảnh bom bay
như Sao trời
Những vì Sao
dẫn người
về đất
có những bài thơ
viết toàn những dấu hỏi
có những bài thơ
Viết toàn những dấu than
Có những bài thơ
Là hình những giọt lệ
Có những bài thơ
Toàn những nấm mồ
Những bài thơ kể chuyện
Nơi tuổi trẻ chúng tôi
Muốn mang hia bảy dặm
Chỉ có thể vào đời
Bằng dép rách mà đi…
Em đừng hỏi vì sao tôi có thể sống được
Trong một xã hội đầy tang thương kia
Em đừng hỏi trái tim con người đặt ở nơi đâu
Cũng như em đừng hỏi về sự hiện hữu của thần thánh
Bởi khi tội ác lên ngôi
Khi qủa đấm nào mạnh hơn là lẽ phải…
Bốn mươi năm con thuyền còn nguyên ở điểm khởi hành
Thay vì bơi chèo những con người đã ngồi câu
Không hy vọng
Một nơi
Hay rất nhiều nơi
Có cụ già ngồi nhìn luống rau của mình
Như là tổ quốc …