Em thời chẳng làm sao mà hiểu được
Chốn phiêu du của ngọn cỏ Bồng
Tôi cũng chẳng làm sao cắt nghĩa
Chỗ thơ về trên một nhánh sông
Mang tâm thức của người mất nước
Tôi thường chờ chuyện đá đơm bông
Phải cổ tích dài theo vó ngựa
Giấc mơ nào trổ nhánh xuôi Đông
Mùa Hạ cũ mùa Xuân cũng cũ
Vườn nhà ai trổ một nụ Hồng
Đã muốn bước qua bờ sinh tử
Tại sao buồn giữa có và không