thật sự người ta vẫn nhìn thấy tấm nhiễu điều dù rất trắng
trong màn sương mai
thật sự người ta vẫn nhìn thấy dù cho lửa đã gần tàn
hồn lửa
thật sự cánh cửa con người vẫn mở ra
giữa thiên đường cùng địa ngục
nhân sinh nào không đau
thật sự đường bay của mũi tên không thể quay vòng
nhưng tâm hồn của con người có thể trở về qúa khứ
ngồi trên thành cây cầu ngày nào
đọc điếu văn cho bằng hữu
thả xuống lòng sông
bốn mươi năm hơn ngồi đọc thơ người
thấy mỗi con chữ là một cây đinh
đóng trên từng phần da thịt tha nhân
máu đầy cây thập tự
có lẽ không cần phải nói về điều phải trái
bởi trăm năm cùng nỗi sầu rồi sẽ đi qua
tôi còn rất nhiều nỗi đam mê
chưa từng được kể…
người đàn bà ngừng chải tóc nhìn ra đại dương
những cánh buồm biến mất.