Về những trang kinh xưa
Gõ dài tiếng sỏi
Em nở nụ cười tháng giêng non
Buổi chiều trôi dưới chân cầu rất chậm
Đêm gọi mây ngày gọi mây
Không là đầu tiên không là cuối cùng
Thơ đầy thơ rớt hạt
Gót chân trên những tinh cầu xa
Thần thoại mất dần đi ẩn dụ
Kích thước tan trong cái không là
Vũ trụ người thể nhập
Tôi vẫn còn là tôi mai kia mốt nọ
Em vẫn mãi là em trôi hoang theo ngọn cỏ bồng
Bởi con người không thể bạch hóa
Cho nhan sắc còn chỗ trú chân
Cho tóc em ngàn sau vẫn mượt
Phải không
Bây giờ và bao giờ
Trò chuyện cùng đá tảng
Nhảy múa đi huyền hoặc
Thế kỷ 21 chưa bắt đầu đã bước qua
Thiên Thu còn lại