QUÊN BẲNG TỪ THÂN NGHĨA TỬ SINH

Tắm ở sông Nghi rủ áo về

Dòng đời ở giữa thật cùng mê

Hôm qua em hỏi ta,mùa Hạ

Dắp Cá riêng trồng một góc quê

Ở đây sương khói không vương mắt

Chuyện chẳng Đào Nguyên bặt Sở Tề

Rất lạ,tâm tình sao vẫn chở

Tâm tình cố quận lối Nam Khê

Rất lạ những trang huyền sử cũ

Bên trời đọc lại cớ sao tê

Đã quên ý mẹ lời tiên tổ

Quên mảnh vuờn xưa lạc quốc hồn

Trăng ở phương nầy trăng vẫn sáng

Đâu rừng thông dẫn lối cô thôn

Hôm qua ta hỏi em trời đất

Em chỉ ngoài kia b iển hóa cồn…

 

Em hãy cùng ta đùa nắng sớm

Cùng ta đùa cả với hoàng hôn

Cùng ta đùa cả trong đêm tối

Em hát và ta gõ nhịp thường

Em hát và ta trong tiếnh hát

Đêm trường rực sáng ẩm hơi sương

Rồi ta em đứng trên ghềnh đá

Ta kể cùng em chuyện miếu đường

Chuyện sáu ngàn năm từ dựng nước

Phân thành Nam Bắc rạch biên cương

Chuyện xưa lãnh địa xưa Phù Đổng

Tre trúc vì dân giử cõi bờ

Chuyện một Mê Linh và nhị nữ

Nét hùng mẹ việt buổi nguyên sơ

Rồi ta em đứng trên ghềnh đá

Ta dẫn em về một cõi thơ

Tiếng hát sông Tương tròn lẽ đạo

Cánh Bằng chưa khuất lối Âu Cơ

Rồi ta em đứng trên ghềnh đá

Ta đọc từ em nỗi đợi chờ

Ơ lạ,sáu ngàn năm lịch sử

Sao người sao đất vẫn còn mơ

Vẫn còn đây đó là ranh giới

Xa xót trong từng mỗi ước mơ…

 

Rồi ta em đứng trên ghềnh đá

Quên bẳng từ thân nghĩa tử sinh

Leave a Comment