Đôi khi tôi ngồi mong
Sao buổi chiều không dài hơn một chút
Và chữ nghĩa trong thơ hãy cứ cạn dần
Bởi tôi không muốn làm người sáng tạo
Trên đôi cánh bương bãi của chim
Trên lối mòn của đá
Trên chiếc vòi cong của Voi
Trên bước chân của những con Lạc Đà làm nặng lòng sa mạc…
Nhưng buổi chiều dường như mỗi ngày mỗi ngắn
Và viên sỏi mang tuổi đời thiên cổ kia
Lăn
Tôi còn cách nào khác hơn
Là tự mình tăng vận tốc…
Mùa Xuân
Trên sóng
Rơi
Tôi nhủ thầm tôi nếu không nhặt nhanh
Vùng không gian kia rồi sẽ mất
Cũng như dòng sông xưa
Xanh
Nên thơ đành tự nó
Căng buồm…
Nầy em
Có bao giờ em nhảy múa trên âm dương loạn thể
Có bao giờ em trôi như trên nước rong trôi
Mùa của cốt mìn làm vỡ núi
Mùa của em và tôi
Mở cửa thiên đường.