Những hồn ma không thể đứng đậy
Những thống hận không thể cất lên
Những sầu bi không thể hiển lộ
Những rên than một đời
Những đợi chờ hy vọng
Những đoản văn chưa tròn
Những dòng thơ thiếu nét
Nhiều nữa
Trong lòng đất oan khiên
Nhân loại sẽ không vì một lý do gì tận thế
Nhưng nhân loại chắc chắn sẽ bước vào một kỷ nguyên
Với thù hận qua đi
Với tấm lòng mở rộng
Với những bàn tay đan nhau tạo thành sức sống
Người với người hoan ca…
Chúng ta không thể làm thần thánh
Nhưng chúng ta có cần làm thần thánh đâu
Chúng ta không có đôi cánh
Nhưng chúng ta chẳng mong mình được làm chim…
Mai kia tiếng hát từ trong mộ
Lồng lộng vang cao đến tận trời.