Xa nhà từ năm bảy lăm
Ra đi nào biết đến hôm nay
Xuân về cọng trót gần ba chục
Tóc thưở nào xanh đã ngã màu
Những ngỡ ra đi là trở lại
Ai ngờ sông núi cuộc vần xoay
Quê nhà ừ vẫn quê nhà đó
Thao thức chưa tàn nỗi đắng cay
Ta kể lưu vong hành biệt xứ
Bao lần lặng ngắm xác hoa bay
Bao lần tâm sự cùng mây trắng
Rồi sẽ về Đông-có một ngày
Giấc mộng đành cam là giấc mộng
Những lòng tân khổ tự xưa nay
Hởi ơi đâu chắc đi là đến
Đâu chắc mong cầu hết đắng cay
Đất lạ đã không còn lạ nữa
Nỗi sầu e mãi đến mai sau
Xuân nầy cọng trót thành ba chục
Đất khách thừa dư chất rượu cay
Muốn uống chung quanh giờ thiếu bạn
Thôi vì đứa chết thức cho nhau
Làm thơ tế những hồn oan khuất
Vứt điếu chia buồn chuyện trước sau
Ừ thôi sông núi dài mai hậu
Ừ thời Xuân tận đến ngàn sau…