DÙ CHÚNG TA CÓ THỂ QUÊN

Dù chúng ta có thể quên

Nhưng những dòng máu ấy đã thấm xuống đất sâu

Những xương cốt ấy đã tan cùng đá sỏi

Dù chúng ta có thể quên

Những võ đạn,mìn bom có lẽ mai sau còn lại

Những cánh rừng khai quang,những làn bụi mỏng

Sẽ mãi còn dấu ấn ở quê hương

Dù chúng ta có thể quên

Nhưng lịch sử không làm sao xóa được

Những nhọc nhằn một thời

Những chia cắt một thời

Những cầu nguyện một thời

Dù chúng ta có thể quên

Triệu mầm xanh đã chết

triệu mắt nhìn thê lương

còn lại đến mai nầy

biển muôn đời vẫn sóng

thuyền muôn đời vẫn trôi

những âm thanh một thời –hụt hẩn

những âm thanh một thời –van xin

tức tưởi,nghẹn ngào

cam đành,đón nhận

đã tan vào-vĩnh viễn-với hư không

dù chúng ta có thể quên

mùa Hạ ấy bây giờ đã cũ

nơi lịch sử qua trang…

Leave a Comment