Trăng Cùng Ta Đi

Đất nứt trời long bão tháng ba

Nỗi lòng kẻ ở kẻ chia xa

Bên trời lữ khách lưng hồ rượu

Tráng chí tan theo bóng nguyệt tà

Lần lửa mười năm như vó ngựa

Bên cầu mới đó đã vèo qua

Công thành hảm trận xoay cơ nghiệp

Vượt suối trèo non cứu quốc gia

Đất Mỹ bơ thừa người nặng bụng

Trời Tây lụa lắm mắt sinh nhòa

Về ư,bao kẻ trên đồi vắng

Tay kiếm khuya mài dạ xót xa

“lực bạt sơn hề câu bất thệ”

Học làm sao với một Kinh Kha

Sang Tần vẫn biết đường không khó

Chẳng lẽ sang Tần ta với ta

Chiều nay tựa quán không bằng hữu

Chuyển thế xoay thời khó dữ a

Nam nhi vẫn biết lòng không lệ

Áo rách cười khinh nhịp hải hà

Vẫn biết còn ta còn vận hội

Còn rừng nhân thế hãy còn hoa

Nhưng lòng sao vẫn hoài dâu bể

Vẫn nhớ vô cùng núi Ấn xưa

Vẫn nhớ sông Trà năm tháng cũ

Giọt buồn thả xuống sóng xô đưa

Làm sao cắt nghĩa làm sao nói

Thương nhớ vô cùng những độ mưa

Đất Quãng ta ơi nghèo tận đất

Người cùng với đất sớm cùng trưa

Những lòng thôn dã không sầu muộn

Lừng lững đi theo với bốn mùa

Ta bỏ sông Trà theo vận nước

Xa nhà xa đất có buồn chưa

Ở đây ta cũng yêu năm Tháng

Ta cũng yêu đời nhưng khác xưa

Bởi đất đâu là Thi Phổ nữa

Bởi đời đã thấm nắng cùng mưa

Quê ta xa lắc ngoài muôn dặm

Thương nhớ thôi đành thương nhớ thôi…

Năm tháng có ai về xứ Quãng

Nhắn giùm ta vẫn nhớ thôn xưa

Quê ta nghèo lắm –trăng Thi Phổ

Vằng vặc theo ta đất Mỹ nầy…

 

##Quãng Nghĩa –Mấy chú cán sau nầy viết thành Quảng Ngải!!!###

Leave a Comment