Mộng đẩy người đi biệt
Suối chở tình xa non
Thánh thần xưa mất dấu
Chim vô tâm nhìn rừng
Em hỏi ta mùa Hạ
Mang làm gì trăm năm
Những vùng trời giả tưởng
Đủ cho người nguôi quên
Thật tình ta chả biết
Nhân gian nghìn năm sau
Nên làm sao dự phóng
Chút tình trao cho nhau
Mộng đẩy ta về lại
Lối cũ dường như quên
Thời gian làm bảo tháp
Khai hoang ta nụ cười