Con đường là sông dài
Xe chạy là thuyền trôi
Buổi sáng tầng mây thấp
Tôi ngồi tôi ru tôi
Em như mặt hồ phẳng
Em như một biển đầy
Em là trời của mộng
Em là đất của cây
Hành trình tôi trở lại
Hành trình tôi ra đi
Những bình minh sớm tối
Trăng Thu mãi chẳng gìa
Bao giờ tôi đứng lại
Thả xuống những mầm xanh
chẳng lẽ chỉ mơ ước
chở theo lời vô ngôn