Tự hạn hán khi sông đầy trước mặt
Tự hoang vu ngay giữa phố đông người
Để làm gì khi Biển tự nghìn xưa
Đã đầy ắp nhân gian dòng lệ mặn
Trời sáng được bởi vì trời đã tối
Mùa Xuân lên bởi đã có Đông về
Nỗi buồn nầy đành gánh với trăm năm
Dẫu thao thức cũng chỉ là chuyện kể