Đã đến lúc tôi phải dừng lại bên nầy chiếc cầu vồng
Chán thật
Đời sống đã chẳng bồng bềnh trong tôi mấy chục năm dư
Đã đến lúc phải dừng lại
Đã đến lúc tôi hiểu tôi cùng mùa Xuân
Vẫn chỉ là đường đi của rong
Kéo dài bất tận
Tôi làm thế nào có thể viết cho em
Về một sự thật đơn giản
Những bông trái trong vườn
Tôi nửa đời chụp trật
Làm thế nào tôi có thể viết cho em
Về một thời ca hát
Nơi gã chăn Cừu và vũ trụ của loài Nai
Làm thế nào tôi có thể viết cho em
Từ cánh đồng Brown and Root
Người tuổi trẻ làm thơ trên cát
Người tuổi trẻ làm thơ
Giữa đất cùng trời
Đã đủ cho tôi một thời mộng mị
Một thời đi hoang ngay cả chính tôi
Một thời làm thần thánh
Một thời trong tháp ngà mũ miện xưng vương
Tôi khuyên tôi dừng lại
bên nầy chiếc cầu vồng
dẫu rằng chẳng đẹp
dẫu rằng những ước mơ vẫn còn đâu đó ở bên kia
24 năm
Đất trời độ lượng
Tôi còn là tôi hay tôi giờ đã khác
Mây ngàn năm bay
Đã đến lúc tôi phải dừng lại bên nầy chiếc cầu vồng
Ca hát như một thời trẻ dại
“người tính không qua trời đã định
Thôi thời còn tính để mà chi
Em về son phấn cho người khác
Tôi với phong trần lãng bạc đi…”
Ước cũ xưa còn đó
Năm cũ giờ qua đi
Em có về Nam,Ngãi
Thăm dùm tôi sông Trà
25-5-1999